Những bài thơ tình yêu của xuân diệu hay, thơ xuân diệu về tình yêu bất hủ

-

Chắc hẳn lúc nhắc tới từ khóa thơ tình sẽ có rất nhiều người nghĩ về ngay cho thơ về tình cảm của Xuân Diệu khét tiếng phải ko nào. Trong nội dung bài viết hôm nay, META sẽ share đến bạn một số trong những bài thơ tình Xuân Diệu, thơ về mùa xuân của Xuân Diệu. Mời bạn tham khảo nhé!



Giới thiệu về bên thơ Xuân Diệu

Xuân Diệu là một trong những nhà thơ lớn khét tiếng của nước ta nổi giờ từ phong trào thơ mới với thập nhờ cất hộ hương mang đến gió cùng Thơ thơ. đơn vị thơ Xuân Diệu được mệnh danh là “ông hoàng thơ tình”, những bài xích thơ tình của ông viết đều diễn đạt một triết lý bi quan, vô vọng về ái tình nhưng lại có một mạch ngầm thúc giục, đôi lúc hừng hực sức sống.

Bạn đang xem: Thơ tình yêu của xuân diệu

Tóm tắt tiểu truyện và cuộc sống Xuân Diệu

Năm 1927, công ty thơ Xuân Diệu xuống học ở Quy Nhơn kế tiếp ra Huế học một năm (1936 - 1937) đến khi xuất sắc nghiệp ngôi trường tý tài Khải Định. Năm 1937, ông ra thủ đô hà nội học trường phương pháp và viết báo, là member của từ bỏ Lực Văn Đoàn (1938 - 1940).


Cuối năm 1940, Xuân Diệu vào Mĩ Tho có tác dụng viên chức (tham tá yêu đương chánh) đến năm 1942 thì ông tảo lại thủ đô hà nội và sống bởi nghề viết văn. Năm 1944, ông tham gia phong trào Việt Minh. Trong kháng chiến, ông di tản lên chiến khi Việt Bắc, chuyển động văn nghệ giải pháp mạng. Khi chủ quyền lập lại, ông về sinh sống và thao tác làm việc tại thủ đô đến khi mất.

Trong suốt sự nghiệp biến đổi thơ của mình, đơn vị thơ Xuân Diệu được biết đến như một bên thơ hữu tình trữ tình, bên thơ mới nhất trong các nhà thơ mới. Ngay lập tức bây giờ, không để các bạn phải chờ đợi lâu thêm nữa, shop chúng tôi sẽ share đến các bạn những bài xích thơ tình hay nhất của nhà thơ Xuân Diệu mà cửa hàng chúng tôi tổng thích hợp được.


Tổng thích hợp những bài xích thơ tình Xuân Diệu hay nhất

Bài thơ 1: Xa cách

Có một bận em ngồi xa anh quáAnh bảo em ngồi xích lại gần hơn
Em xích ngay gần thêm một chút: Anh hờn.Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa.Anh sắp giận. Em mỉm cười, vội vàng vã
Đến kề anh cùng mơn trớn: "em đây!"Anh vui liền, nhưng tự dưng lại ai oán ngay.Vì anh nghĩ: Thế vẫn còn xa lắm.Đôi đôi mắt của tín đồ yêu, ôi vực thẳm!Ôi trời xa, vừng trán của tín đồ yêu!Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.Dầu tin tưởng: bình thường một đời, một mộng.Em là em, anh vẫn cứ là anh.Có thể làm sao qua Vạn Lí ngôi trường Thành
Của nhì vũ trụ đựng đầy túng thiếu mật.Thương lưu giữ cũ trôi theo tháng ngày mất
Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em.Linh hồn ta u ẩn tựa ban đêm,Ta không thấu, nữa là ai thấu rõ.Kiếm mãi, nghi hoài, hay tị bóng gió
Anh mong muốn vào dò xét giấc em mơ.Nhưng anh đậy em rất nhiều mộng ko ngờ
Cũng như em giấu đều điều quá thực...Hãy gần kề đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!Hãy trộn nhau song mái tóc ngắn dài!Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!Hãy dưng cả tình yêu lên sóng mắt!Hãy khăng khít những cặp môi lắp chặt
Cho anh nghe song hàm ngọc của răng;Trong say sưa, anh đã bảo em rằng:"Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!


Bài thơ 2: Tình vật dụng nhất

Anh chỉ bao gồm một tình yêu trang bị nhất
Đem cho em kèm với cùng một lá thư
Em không rước là tình anh đã mất
Tình đã đến không mang lại bao giờ
Thư thì mỏng mảnh như suốt cả quảng đời mộng ảo
Tình thì bi ai như toàn bộ chia ly
Xếp khuôn giấy nhằm hoài vào túi áo
Mãi trăm lần mới gấp lại đưa đi
Em xé như lòng non cùng giấy mới
Mây dần dần trôi hôm ấy che sơn khê
Thôi thôi nhé, hoa đã sầu dưới đất
Cười bên trên cành sao được nữa em ơi!Anh chỉ gồm một tình yêu vật dụng nhất
Đem đến em là đã hết đi rồi!

Bài thơ 3: Yêu

Yêu là bị tiêu diệt ở trong thâm tâm một ít
Vì mấy lúc yêu mà dĩ nhiên được yêu
Cho siêu nhiều, tuy nhiên nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
Phút ngay gần gũi tương tự như giờ phân chia biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ cùng với hồn tiêu,Vì mấy khi yêu mà kiên cố được yêu!- yêu thương là chết ở trong tâm địa một ít
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt
Những bạn si theo dõi vệt chân yêu
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu
Và mối tình là gai dây vấn vít
Yêu, là bị tiêu diệt ở trong tim một ít.

Bài thơ 4: đề nghị nói

Yêu tha thiết thế vẫn còn đấy chưa đủ?
Anh tham lam, anh yên cầu quá nhiều
Anh biết rồi , em đã nói em yêu
Sao vẫn ý muốn nhắc một lời vẫn cũ?
Yêu tha thiết, thế vẫn còn đó chưa đủ
Nếu em yêu cơ mà chỉ để trong lòng;Không tỏ hay, mếm mộ cũng là không
Và vẻ đẹp chỉ làm bởi cẩm thạch
Anh thèm ý muốn vô biên cùng tuyệt đích
Em biết không? Anh search kiếm em hoài
Sự thiệt ngày nay, không thạt đến ngày mai
Thì ân ái có khi nào lại cũ?
Yêu tha thiết, thế vẫn tồn tại chưa đủ
Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần
Phải mặn nồng mang đến mãi mãi tối xuân
Đem chim bướm thả trong vườn cửa tình ái
Em buộc phải nói, phải nói và buộc phải nói
Bằng lời riêng khu vực cuối mắt, đầu mày
Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say
Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết
Bằng yên lặng, bằng chi anh có biết
Cốt tốt nhất là em chớ giá buốt như đông.Chớ thản nhiên mặt một kẻ cháy lòng
Chớ lặng ổn như mặt vũng nước ngủ
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.


Bài thơ 5: Đứng đợi em

Trong buổi chiều hôm trơn nhá nhem
Anh ra trước cổng đứng chờ em
Nhận từng hình dáng từ xa tới
Lọc đem một hình anh thuộc quen
Anh thấy người nào cũng vội vàng
Như chim hôm thoi thót về rừng
Người đi xe đạp đăm chiêu lắm
Nghĩ bếp nhà đang lửa bập bùng.Anh cũng chăm kết thúc cái phòng bếp nhà
Tâm thành cơm nước dọn bưng ra
Một tuần ước ao đến từ bây giờ tiếp
Vào chén bát cho em vị đậm đà
Nhưng bóng hoàng hôn đặc lại rồi
Hình em anh thuộc thay mà - ôi!Mấy phen suýt nữa reo"Em đến"Lại ủi an lòng:"Hãy ngóng thôi!"Anh đứng như trồng, chẳng chịu đi
Nhớ nhung vun được đức kiên trì
Anh nhìn nét mặt fan qua vội
Thông cảm muôn đời đông đảo biệt li
Nếu thức nạp năng lượng kia gắp một mình
Tủi lòng, anh vẫn vững lòng tin.Thương em vất vả, anh quên hết
Nỗi khổ mong đợi cháy dạ.

Những bài xích thơ về ngày xuân của Xuân Diệu

Bài thơ 1: Xuân không Mùa

Một ít nắng, vài cha sương mỏng tanh thắm
Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêu
Thế là xuân. Tôi không hỏi đưa ra nhiều
Xuân đã sẵn trong tim tôi lai láng
Xuân không chỉ là ở mùa xuân ba tháng
Xuân là khi nắng rạng mang lại tình cờ
Chim bên trên cành há mỏ hót ra thơ
Xuân là cơ hội gió về không định trước
Đông đã lạnh bỗng nhiên một hôm trở ngược
Mây bay đi để hở một form trời
Thế là xuân. Ngày chỉ ấm hơi hơi
Như được nắm 1 bàn tay son trẻ

Xuân nghỉ ngơi giữa mùa đông khi nắng hé
Giữa mùa hè khi trời biếc sau mưa
Giữa mùa thu khi gió sáng bay vừa
Lùa thanh sắc thốt nhiên trong áo rộng
Nếu lá úa trên cành bàng không rụng
Mà hoa thưa ửng tiết quá ngày thường
Nếu vườn như thế nào cây nhãn đột ra hương
Là xuân đó. Tôi chờ chờ chi nữa?


Bình minh quá, mọi khi tình lại hứa
Xuân ơi xuân vĩnh viễn giữa lòng ta
Khi hầu như em gặp gỡ giữa mặt đường qua
Ngừng mắt lại, nhằm trao cười, bỡ ngỡ.Ấy là máu đưa thông tin lòng sắp nở
Thêm một phen, tuy đã mấy lần tàn.Ấy là hồn giăng rộng rãi không gian
Để tiến công lưới mọi duyên hờ new mẻ?Ấy phần đông cánh chuyển trong tim nhẹ nhẹ
Nghe xôn xang rờn rợn mang đến hay hay…Ấy là thư hồi hộp đón trong tayẤy dư âm tiếng nói đã thọ ngày
Một sớm tim bỗng êm ả dịu dàng đồng vọng…Miễn trời sáng, cơ mà lòng ta gợn sóng
Thế là xuân. Hà tất đủ chim, hoa?
Kể bỏ ra mùa, thời tiết, cùng với niên hoa
Tình không tuổi cùng xuân ko ngày tháng.

Bài thơ 2: nụ cười Xuân

Giữa vườn inc ỏi giờ đồng hồ chim vui
Thiếu bạn nữ nhìn sương chói mặt trời
Sao khởi đầu xuân êm ái thế!Cánh hồng kết những nụ cười tươi

Ánh sáng ôm trùm phần nhiều ngọn cao
Cây rubi rung nắng nóng lá xôn xao
Gió thơm phơ phất cất cánh vô ýĐem đụng cành mai cạnh bên nhánh đào

Tóc liễu buông xanh quá mỹ miều
Bên màu hoa mới thắm như kêu
Nỗi gì quan tâm qua ko khí
Như thoảng đưa mùi mùi hương mến yêu

Này lượt đầu tiên thiếu phụ nghe
Nhạc thầm lên tiếng hát say mê
Mùa xuân chín ửng trên đôi má
Xui khiến lòng ai thấy nặng nề nề…

Thiếu nữ giới bâng khuâng hóng một người
Chưa từng hẹn mang lại - thân xuân tươi
Cùng nam giới trai con trẻ xa xôi ấy
Thiếu cô gái làm duyên, đứng mỉm cười.

Bài thơ 3: Xuân ko mùa

Một ít nắng, vài cha sương mỏng dính thắm
Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêu
Thế là xuân
Tôi ko hỏi bỏ ra nhiều
Xuân vẫn sẵn trong tâm địa tôi lai láng
Xuân không những ở mùa xuân ba tháng
Xuân là lúc nắng rạng cho tình cờ
Chim trên cành há mỏ hót ra thơ
Xuân là thời điểm gió về ko định trước
Đông đã lạnh hốt nhiên một hôm trở ngược
Mây bay đi để hở một form trời
Thế là xuân.Ngày chỉ ấm hơi hơi
Như được nắm một bàn tay son trẻ…Xuân ngơi nghỉ giữa ngày đông khi nắng nóng hé
Giữa mùa hè khi trời biếc sau mưa
Giữa mùa thu khi gió sáng cất cánh vừa
Lùa thanh sắc bỗng nhiên trong áo rộng.Nếu lá úa trên cành bàng không rụng
Mà hoa thưa ửng huyết quá ngày thường
Nếu vườn làm sao cây nhãn hốt nhiên ra hương
Là xuân đó.Tôi ngóng chờ chi nữa?
Bình minh quá, mỗi lúc tình lại hứa,Xuân ơi xuân vĩnh viễn giữa lòng ta
Khi các em chạm mặt gỡ giữa mặt đường qua
Ngừng đôi mắt lại, nhằm trao cười, bỡ ngỡ.Ấy là máu tin báo lòng sắp nở
Thêm một phen, tuy đã mấy lần tàn.Ấy là hồn giăng rộng khắp không gian
Để tiến công lưới hầu như duyên hờ new mẻ?Ấy hầu như cánh chuyển trong lòng nhẹ nhẹ
Nghe xôn xang rờn rợn đến hay hay…Ấy là thư hồi vỏ hộp đón vào tayẤy dư âm các giọng nói đã thọ ngày
Một nhanh chóng tim bỗng êm ả dịu dàng đồng vọng…Miễn trời sáng, nhưng mà lòng ta dợn sóng,Thế là xuân.Hà tất đủ chim, hoa?
Kể bỏ ra mùa, thời tiết, với niên hoa
Tình ko tuổi, và xuân ko ngày tháng.

Bài thơ 4: Một Ngày Xuân


Một ngày xuân xanh rì như mắt biếc,Gió biển cả Đông phơ phất tăng thêm rừng.Áo Việt Bắc color chàm pha vững chắc
Cũng thêu thùa mọi đường nắng mênh mông.

Tôi bước tiến trên phần nhiều đường phá vỡ,Lắng tai nghe tao loạn hát mơ hồ.Mùi chiến thắng gieo trong không gian nở,Đường xuyên rừng hay con đường lại Thủ Đô?

Chèo lá nhỏ tuổi xuôi xuôi buông thả mái,Gió đem tơ đi nối đều chân trời,Những tay trẻ ôm tròn vòng ráng giới;Tự đâu về? Trái đất nổi bài bác vui.

Chàng vệ quốc súng mang theo rảo bước.Ngựa giao thông vận tải nghiêng đầu đớp cỏ xanh.Cầu mấp mô toé lên song ánh nước.Quán cửa nhìn hàng lụa đôi mắt long lanh.

Đàng xa ấy chắc lượn vòng tha thiết,Giòng sông Lô ca hát ở khu vực Mười.Phố Đại Từ giỏi Cao Vân chẳng biết!Ta là mình, nhưng anh cũng là tôi.

Máu tươi chảy tía năm trời chiến sĩ,Có hôm nay một buổi sớm mai đời.Muôn cổ họng chim trời kêu ríu rít
Khiến phương diện trời bối rối cả mặt đường tơ.


Bài thơ 5: Xuân Rụng

Sắc tàn, hương thơm nhạt, mùa xuân rụng!Những khía cạnh hồng phân tách rẽ hết cười.Đỡ mang đài xiêu, nưng rước nhị,Hồn ơi, phong cảnh cũng là ngươi!

Duyên mỏng manh bay theo đỡ sắc buồn,Cho bản thân hoa rụng cứ xinh luôn.Phút giây hoá bướm lìa cây dạo,Đến khu đất không nghe một giờ đồng hồ hờn.

Gió tuy nhiu nhíu chỉ chuyển hơi,Sương dẫu chưa buông lệ ám trời
Nhưng bóng chiều mau sa nặng trĩu lắm,Mà hoa thì nhẹ: Cánh rơi… rơi…

Trên đồng thanh nhàn khói tiếng cơm,Ấy thời gian sao êm hiện tại mấy chòm.Thần chết thướt tha nương nhẵn héo,Bắt đầu đi nhặt đều hồn thơm.

Thơ về tuổi trẻ con của Xuân Diệu

Bài thơ 1: Thanh niên

Thanh niên ơi, ngươi đã ở cùng ta,Rộn giờ đồng hồ mùa, và thay đổi cười hoa.Ngươi ríu rít như một rừng chim núi,Ngươi xôn xao như 1 vạn cây rừng
Nao lòng ta bằng muôn cánh yêu thương đương,Làm rợn ngợp như phất cờ trẻ em mạnh.Ở trong tiết thắm bởi xuân trộn ánh,Suối ngươi đi, róc rách rưới giọng hồng vàng,Xui chân vồng thành những cách nghênh ngang
Và gót nhịp theo một lời hứa hẹn hẹn.Miệng thổi sáo, mày nghiêng gửi mắt bén,Ta liếc đời bởi những khoé ham mê mê
Ngươi treo đèn, ngươi mở nhạc, tung huê,Và ta đóng gần như vòng tay thật chặt.Thế mà cũng đều có một ngày khe khắt
Ta ở đây mà ngươi bỏ ngươi đi.Ôi Thanh Niên! ngươi có hết xuân thì,Hình ngực nở, thú vui tươi, màu sắc tóc láng.Già đã đến, giơ tay xua ánh sáng,Đuổi bướm chim, có tác dụng sợ cả hoa hương
Và dần dần dà càng rõ rệt bộ xương
Mà bè bạn sẽ đặt nằm bên dưới đất.Không còn ngươi, thôi cái gì cũng mất:Tài năng chi, danh vọng kể làm chi,Kể bỏ ra Tiền với cùng một kẻ mê si
Chỉ thấy nghĩa trong mối tình vĩnh viễn!Chèo năm tháng vội đưa ta cho tới bến,Thuyền mộng hoa ko chở kẻ tàn xuân,Hồ thần tiên buồn rầu bóng tà huân,Ta đau đớn bước lên bờ thực sự,Cô 1-1 quá, bởi không còn ngươi nữa!

Ngươi đi rồi, thôi buồn bã bao nhiêu!Thấy sao đành sắc lợt cùng với hình xiêu,Chịu sao nổi đông đảo ngày giờ giá buốt lẽo
Thời gian rót từng giọt bi đát tê héo,Sự sống đi như hương bỏ hoa chiều;Ngục đời fan không có mặt trời yêu.


Và anh yến chẳng thăm vườn nhạt tẻ…Nhìn tuổi trẻ mỉm cười ta xưa đã trẻ,Họ được yêu, nhưng ta chỉ được thương;ư
Ta, nòi tình, mà lại giá ngắt bởi vì sương
Của lãnh đạm, thôi khác nào đang chết?
Ngươi sẽ mất, thôi cái gì cũng hết…

Người đương ở thuộc ta, ôi thanh niên!Ta ôm choàng, ôm riết bánh thần tiên,Ta ôm bó, cánh tay ta làm cho rắn,Làm giây da quấn quít cả mình xuân
Không mong đi, mãi mãi nghỉ ngơi vườn trần,Chân hoá rễ nhằm hút mùa bên dưới đất.Thanh Niên hỡi! lòng ngươi thơm vượt mất!Ta uống mê vào tương đối thở của ngươi
Ta bấu răng vào domain authority thịt của đời,Ngoàm sự sống để làm êm đói khát.Muôn nỗi ấm, với ngàn muôn nỗi mát,Ta phần đông ăn, nhắm nhía cực kỳ ngon lành
Ngực thở trời, bản thân hút nắng tươi xanh,Ta góp kết hồ hết vòng hoa new lạ.

Ngươi vẫn ở! ta vội vã dữ quá!Sống toàn tim! toàn trí! sống toàn hồn!Sống toàn thân! cùng thức nhọn giác quan,Và thức cả trong giấc nồng đề xuất ngủ
Sống, toàn bộ sống, chẳng lúc nào đủ,Chất chen kho mộng vững chắc với tình bền,Để mang đến ngày bạn teen vội lên yên,Nghe nhạc hoà, tưởng còn mãi thanh niên!

Bài thơ 2: vội vàng

Tôi ý muốn tắt nắng và nóng đi
Cho màu chớ nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.

Của bướm ong này trên đây tuần trăng mật
Này trên đây hoa của đồng nội xanh rì
Này trên đây lá của cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si.Và này đây tia nắng chớp sản phẩm mi
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa
Tháng giêng ngon như 1 cặp môi gần
Tôi sung sướng. Nhưng nhanh lẹ một nửa:Tôi không chờ nắng hạ new hoài xuân.Xuân sẽ tới, tức thị xuân vẫn qua,Xuân còn non, tức là xuân đã già,Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.Lòng tôi rộng, cơ mà lượng trời cứ chật,Không đến dài thời trẻ của nhân gian.

Xem thêm: Siêu dự án " one belt one road là gì ? 'vành đai và con đường' (one belt, one road

Nói làm đưa ra rằng xuân vẫn tuần hoàn,Nếu mang lại nữa không phải rằng gặp lại.Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,Nên bâng khuâng tôi tiếc cả khu đất trời
Mùi tháng, năm phần đa rớm vị phân tách phôi,Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,Phải chăng hờn bởi vì nỗi yêu cầu bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,Phải chăng hại độ phai tàn sắp đến sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,Ta ao ước ôm
Cả sự sống mới ban đầu mơn mởn;Ta hy vọng riết mây chuyển và gió lượn,Ta mong mỏi say cánh bướm với tình yêu,Ta mong muốn thâu trong một chiếc hôn nhiều
Và non nước, cùng cây, với cỏ rạng,Cho ngà ngà mùi thơm, mang đến đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh dung nhan của thời tươi- Hỡi xuân hồng, ta mong muốn cắn vào ngươi!

Trên đó là một số bài bác thơ tình Xuân Diệu mà shop chúng tôi muốn chia sẻ đến chúng ta đọc. Cảm ơn bạn đã thân mật theo dõi nội dung bài viết của bọn chúng tôi!

Nếu mong muốn đặt download các sản phẩm thiết bị số, bạn hãy truy vấn website META.vn hoặc liên hệ trực tiếp đến hỗ trợ tư vấn dưới đây để được tư vấn và cung cấp mua hàng nhanh chóng.

Hoài Thanh bao hàm nhận xét về nhà thơ Xuân Diệu như sau: “Đó là một hồn thơ domain authority diết, rạo rực và băn khoăn”. Xuân Diệu là trong những nhà thơ nổi bất tốt nhất trong trào lưu thơ mới, khắc khoải cùng đầy mãnh liệt. Thơ của ông bùng cháy những đều ngọn lửa hùng vĩ. Xuân Diệu thành công xuất sắc nhất nghỉ ngơi mảng thơ tình, thơ tình của Xuân Diệu được đánh giá là phá bí quyết và mãnh liệt. Sau đó là những bài bác thơ tình hay tuyệt nhất của Xuân Diệu:

*

1. Biển cả - Thơ Tình Xuân Diệu

Anh ko xứng là đại dương xanh
Nhưng anh hy vọng em là bờ cát trắng
Bờ mèo dài phẳng lặng
Soi tia nắng pha lê …

Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ âm thầm mơ màng
Suốt nghìn năm mặt sóng …

Anh xin làm cho sóng biếc
Hôn mãi cat vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại
Cho mang lại mãi muôn đời
Đến tung cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt …

Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu thương mến
Ngập bến của ngày đêm

Anh ko xứng là đại dương xanh
Nhưng cũng xin có tác dụng bể biếc
Để hát mãi mặt gành
Một tình tầm thường không hết,

Để đều khi bọt bong bóng tung trắng xóa
Và gió về bay tỏa khu vực nơi
Như hôn mãi ngàn năm ko thỏa,Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

Đây là một trong những bài thơ tình khét tiếng nhất của Xuân Diệu, mượn hình hình ảnh của hải dương xanh để nói tới tình yêu của mình. Một tình cảm được định nghĩa bằng sự hi sinh, đầy sự cao thượng và đẹp mắt đẽ. Nguồn thi hứng của ông được gợi lên từ hải dương Quy Nhơn cát vàng nước biếc dạt dào, tiếng chuyện trò của phi lao như lời trung khu sự của rất nhiều tình nhân. Tình thương của Xuân Diệu được biểu đạt bằng đầy đủ ngôn từ xinh xắn và thực tình nhất.

2. Yêu thương - Thơ Tình Xuân Diệu

Yêu là chết trong tâm địa một ít
Vì mấy lúc yêu cơ mà đã được yêu.Cho tương đối nhiều song nhận chẳng bao nhiêu;Người ta phụ, hoặc cúng ơ, chẳng biết

Phút ngay sát gũi cũng như giờ phân chia biệt.Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,Vì mấy lúc yêu mà có thể được yêu!Yêu, là chết trong lòng một ít.

Họ lạc lối thân u sầu mù mịt
Những bạn si theo dõi vết chân yêu.Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.Và ái tình là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong tâm một ít.

3. Tương tứ chiều - Thơ Tình Xuân Diệu

Bữa ni lạnh, mặt trời đi ngủ sớm;Anh ghi nhớ em, em hỡi! Anh lưu giữ em.Không gì ai oán bằng những giờ chiều êm.Mà tia nắng đều hòa thuộc bóng tối.Gió xuề xòa kéo mình qua cỏ rối;Vài miếng tối u uất lẩn vào cành;Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp uyển chuyển và lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tới tan thành lệ.

Thôi hết rồi! Còn đưa ra nữa đâu em!Thôi không còn rồi, gió gác với trăng thềm.

Với sương lá rụng trên đầu sát gũi,Thôi đã không còn hờn ghen và giận tủi.(Được giận dỗi nhau! vui mắt bao nhiêu!)Anh một mình, nghe toàn bộ buổi chiều
Vào lờ lững chậm làm việc trong hồn hiu quạnh.

Anh nhớ tiếng. Anh ghi nhớ hình. Anh nhớ ảnh.Anh nhớ em, anh lưu giữ lắm! Em ơi!Anh ghi nhớ anh của tháng ngày xa khơi,Nhớ đôi môi đang cười cợt ở phương trời.Nhớ hai con mắt đang chú ý anh đăm đắm!Gió bao lần từng trận gió mến đi,- mà lại kỷ niệm, ôi, còn được gọi ta chi.

Xuân Diệu chọn nỗi nhớ là cảm xúc chính của bài thơ. Trong tình yêu, nỗi lưu giữ là cảm xúc chính là xúc cảm thường trực, tồn tại tương khắc khoải và đầy day dứt. Nỗi lưu giữ trong thơ Xuân Diệu rất kì biệt lập thể hiện rất rõ ràng trong bài bác thơ. Day xong xuôi và ám ảnh, mạnh mẽ và thậm chí còn là đầy dục vọng. Bài xích thơ là sự dâng trào của nỗi nhớ nhung. Chưa hẳn thất thời mà lại là hay trực, thông qua đó làm rất nổi bật tình yêu cao thượng và to lớn của nhân thứ dành cho những người mình yêu.

2. Tất tả - Thơ Tình Xuân Diệu

Tôi mong muốn tắt nắng nóng đi
Cho màu chớ nhạt mất;Tôi mong muốn buộc gió lại
Cho hương thơm đừng bay đi.

Của bướm ong này đây tuần trăng mật;Này phía trên hoa của đồng nội xanh rì;Này phía trên lá của cành tơ phơ phất;Của yến oanh này phía trên khúc tình si.Và này đây ánh nắng chớp mặt hàng mi;Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;Tháng giêng ngon như 1 cặp môi gần;Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:Tôi không ngóng nắng hạ bắt đầu hoài xuân.Xuân đã tới, tức thị xuân đã qua,Xuân còn non, nghĩa là xuân đang già,Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.Lòng tôi rộng, tuy nhiên lượng trời cứ chật,Không đến dài thời con trẻ của nhân gian,Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,Nếu cho nữa chưa hẳn rằng gặp gỡ lại.Còn trời đất, nhưng không có gì tôi mãi,Nên nghẹn ngào tôi nuối tiếc cả đất trời;Mùi tháng, năm gần như rớm vị phân chia phôi,Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,Phải chăng hờn vày nỗi đề xuất bay đi?
Chim rộn ràng tấp nập bỗng đứt tiếng reo thi,Phải chăng sợ độ phai tàn sắp tới sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng lúc nào nữa…

Mau đi thôi! Mùa không ngả chiều hôm,Ta ao ước ôm
Cả cuộc sống mới bước đầu mơn mởn;Ta ước ao riết mây đưa và gió lượn,Ta mong mỏi say cánh bướm với tình yêu,Ta mong thâu trong một chiếc hôn nhiều
Và non nước, cùng cây, và cỏ rạng,Cho chếnh choáng mùi thơm, mang đến đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc đẹp của thời tươi;– Hỡi xuân hồng, ta mong muốn cắn vào ngươi!

4. Bắt buộc nói - Thơ Tình Xuân Diệu

“Yêu tha thiết, thế vẫn còn đấy chưa đủ?“Anh tham lam, anh yên cầu quá nhiều.“Anh biết rồi, em sẽ nói em yêu;“Sao vẫn ước ao nhắc một lời đang cũ?”.

Yêu tha thiết, thế vẫn còn đấy chưa đủ.Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;Không tỏ hay, yêu thích cũng là không,Và sắc đẹp chỉ làm bởi cẩm thạch.Anh thèm mong muốn vô biên với tuyệt đích,Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài.Sự thiệt ngày nay không thực sự đến ngày mai,Thì ân ái có bao giờ lại cũ ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn đó chưa đủ,Phải nói yêu, trăm bận mang đến ngàn lần;Phải mặn nồng mang lại mãi mãi rước xuân,Đem chim bướm thả trong vườn cửa tình ái.Em yêu cầu nói, yêu cầu nói, và nên nói:Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày,Bằng đường nét vui, bởi vẻ thẹn, chiều say,Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết,Bằng yên ổn lặng, bởi chi anh gồm biết!Cốt duy nhất là em chớ giá buốt như đông,Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng,Chớ yên ổn ổn như mặt vũng nước ngủ.

Yêu tha thiết, thế vẫn còn đấy chưa đủ.

Bài thơ là hành trình đi tìm kiếm đích đến sau cuối của tình yêu, cụ nào là yêu thật sự, là yêu thương tha thiết, những thắc mắc dằn vặt bên thơ cơ mà tuôn trào bên trên trang giấy. Yêu là một cung bậc rất khó có thể có thể diễn tả được bằng lời. Cảm xúc như được dồn nén, chỉ chực bật ra khỏi câu từ. Đó là dòng hay của thơ tình Xuân Diệu, miêu tả rất mãnh liệt khát vọng yêu cùng được yêu. Mà lại tình yêu kia phải hùng vĩ và mãnh liệt. Với Xuân Diệu, chưa bao giờ là đủ cho một tình yêu.

5. Thơ tình mùa xuân - Thơ Tình Xuân Diệu

Mùa xuân về trong tiếng ca chim,Trên nước xanh sông, trong liễu rèm.Chưa hái được hoa mang khuyến mãi em
Nên một cành thơ em lâm thời đem.

Ánh xuân mỗi sớm hồng tươi mướt,Những ống sương cao bèn nhấn trước.Ruộng xanh đã cấy đến chân trời
Lóng lánh mạ soi mình xuống nước.

Chưa hái được hoa mang tặng ngay em
Nên một cành thơ anh nhất thời đem.Cây trồng – ta chẳng trồng nêu đầu năm mới –Những lá đầu tiên vừa nhú biếc.

Người đi chợ búa giờ chân ran,Quần láng new thâm còn sột soạt.Chưa hái được hoa mang tặng ngay em
Nên một cành thơ anh tạm đem.

Trên cảnh đồng quê thấy xếp hàng
Chạy nhiều năm như tận cuối không gian
Những dàn fe dựng như ren sắt
Dẫn điện chuyền đi xây hạnh phúc…

Chưa hái được hoa mang khuyến mãi ngay em
Nên một cành thơ anh tạm đem.Anh ao ước mời em cách xuống thuyền,Thuyền của song ta vào hiện thực

Dựa nuốm đêm tan, ngày sáng rực,Thuyền ta đi dựng đem thần tiên…Đây một cành thơ anh trợ thì đem
Như nước xanh sông, như liễu rèm…

Đây là giữa những bài thơ hiếm hoi của Xuân Diệu vẽ buộc phải cảnh thơ mộng thanh thanh của tình yêu, không ám hình ảnh hay mãnh liệt tựa như các bài thơ khác. Tình yêu nhiều khi cần phải gồm những khoảng tầm lặng, nhằm mơ mộng và nghĩ kỹ về tương lai. Đó là địa phân tử của hạnh phúc, của cẩn trọng và xúc cảm chân thành.

6. Một tình thân - Thơ Tình Xuân Diệu

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất
Đem cho em kèm với cùng 1 lá thư
Em không mang là tình anh đang mất
Tình đã cho không rước lại bao giờ .

Thư thì mỏng tanh như suốt đời mộng ảo
Tình thì bi lụy như tất cả chia ly
Xếp khuôn giấy để hoài vào túi áo
Mãi trăm lần mới gấp lại đưa đi

Em xé như lòng non cùng giấy mới
Mây dần dần trôi hôm ấy che sơn khê
Thôi thôi nhé, hoa sẽ sầu bên dưới đất
Cười bên trên cành sao được nữa em ơi!

Anh chỉ có một tình yêu thiết bị nhất
Đem mang lại em là đã hết đi rồi!

Tình yêu trong thơ của Xuân Diệu khi nào cũng hùng vĩ như vậy, một khi vẫn trao đi, là trao toàn vẹn không luyến tiếc. Bài xích thơ trình bày nỗi nhức day xong xuôi như bị cắt ra làm đôi của chàng trai, tình yêu sẽ mất, bể mộng vẫn tan, nay chỉ với một tình yêu đã bị khuyết tật. Nhưng cho đến cuối cùng, đại trượng phu trai vẫn không ân hận hận về đưa ra quyết định của mình.