HỢP NHẤT TÂY TẠNG BỊ TRUNG QUỐC CHIẾM, HỢP NHẤT TÂY TẠNG VÀO TRUNG QUỐC

-

VĂN HÓA VÀ PHẬT GIÁO TÂY TẠNG BỊ ĐẢNG CỘNG SẢN TRUNG QUỐC TIÊU DIỆT NHƯ THẾ NÀO?

Huỳnh Kim Quang

 

*
*
Đức Đạt Lai Lạt Ma Đời máy 14, vị lãnh đạo tinh thần của Phật Giáo Tây Tạng, vẫn sống lưu lại vong tại Ấn Độ tính từ lúc năm 1959 khi cơ chế Cộng Sản tại trung hoa xua quân xâm chiếm Tây Tạng, những lần công bố trước công luận trái đất về cơ chế tiêu diệt văn hóa truyền thống lâu đời Tây Tạng của Bắc Kinh.

Bạn đang xem: Tây tạng bị trung quốc chiếm

Thật vậy, TQ đã cùng đang thực hiện việc tiêu diệt có hệ thống di sản văn hóa truyền thống của Tây Tạng với sự tiêu diệt các truyền thống lịch sử Phật Giáo cùng tôn giáo, khối hệ thống giáo dục, có tác dụng đổ vỡ xã hội, tạo cảnh vô phương tiện pháp, bất bao dung xã hội, lòng tham không kiểm soát điều hành và sự tăng thêm cao độ việc bán buôn tình dục và nạn nghiện rượu tại Tây Tạng, theo một phúc trình được đăng trên trang mạng toàn cầu www.thehindubusinessline.com cho biết.

Trong phúc trình mang tên “Cultural Genocide in Tibet” đang được công bố bởi Viện chính sách Tây Tạng, Lobsang Sangay, Tổng Thống của cơ quan chính phủ Tây Tạng Trung Ương, nói rằng các hành động diệt chủng đã và đang rất được thực hiện. Ông cho thấy thêm rằng TQ đang tiến hành việc hủy hoại tôn giáo, ngôn ngữ, với cũng đang vứt bỏ bằng sức khỏe những bạn du mục Tây Tạng trong khi họ liên tục đưa dân TQ vào cao nguyên Tây Tạng.

Ông ấy đã nhấn mạnh rằng theo phúc trình năm 2017 của tổ chức triển khai Freedom House, Tây Tạng là 1 trong những nước nhà có ít tự do thoải mái nhất trên ráng giới.

“Các cơ chế không dứt được triển khai tại 4 khu vực này đã giật đi nền văn hóa và ngôn ngữ của tín đồ dân Tây Tạng và đã làm tổn sợ lối sống truyền thống cuội nguồn của họ. Bài toán đưa những công nhân di dân TQ vào, được tạo đk bởi con đường xe lửa new và một chủ yếu phủ hữu dụng cho người di dân, sẽ biến fan dân Tây Tạng ngày càng biến nhóm thiểu số bị mất quyền trong mảnh đất của chính họ,” theo ông cho biết thêm.

Phúc trình của chính phủ Tây Tạng giữ Vong

Theo phúc trình nói trên, sự thử thách nằm trong biện pháp TQ phô bày chính họ ra trước mặt nhân loại khác với hồ hết gì là các chính sách bên trong của họ. Phúc trình nói rằng trong khi TQ hành động như một công ty Nước đa giang sơn trên ngôi trường quốc tế, họ lại hành động như một đế quốc khi họ đối đầu và cạnh tranh với các vấn đề nội cỗ của chính họ.

“Sự trái ngược giữa những việc tự phô diễn và số đông xung động mang tính đế quốc thực sự của họ là ở trung tâm của vấn đề TQ tiêu diệt nền tiến bộ Phật Giáo Tây Tạng,” theo phúc trình đến biết.

Phúc trình bảo rằng TQ cũng đang nỗ lực làm tràn trề Tây Tạng với những người Hán TQ định cư và biến hóa họ thành chủng tộc khống chế, tương tự như mọi gì họ đã làm tại Mãn Châu, Nội Mông với Tân Cương.

Phúc trình cũng cho thấy thêm thêm rằng TQ “đang mong chờ sự viên tịch của Đức Đạt Lai Lạt Ma” để họ rất có thể chỉ xác định Đạt Lai Lạt Ma kế tiếp tại đó.

“Trong bài toán gạt quăng quật Đức Đạt Lai Lạt Ma hiện tại và chuẩn bị chỉ định một vị kế tiếp trong hi vọng rằng Bắc Kinh hoàn toàn có thể nắm được bạn dân Tây Tạng, tổ chức chính quyền TQ đã đi trên con đường dẫn tới việc làm mất ổn định của Tây Tạng,” theo phúc trình mang lại hay.

Hơn 149 tín đồ Tây Tạng đã tự thiêu chính vì sự từ chối của TQ để có thể chấp nhận được Đức Đạt Lai Lạt Ma thăm viếng Tây Tạng. Dẫu vậy nếu TQ dựng lên một Đức Đạt Lai Lạt Ma của thiết yếu họ thì phong trào này có thể không còn giữ lại được bất bạo động, theo phúc trình dự tri.

Mối quan hệ giới tính giữa Tây Tạng với TQ tất cả một lịch sử sóng gió từ khóa lâu như tài liệu từ www.en.wikipedia.org cho thấy sau đây.

Xâm lăng ở trong địa

Sau lúc triều đại công ty Thanh sụp đổ với trước năm 1950, khu vực tương ứng với Vùng từ Trị Tây Tạng (TAR) ngày nay thực tế là một tổ quốc độc lập. Đất nước này lúc này đã tự xây đắp tiền tệ và tem, và duy trì các mối quan hệ quốc tế. Tây Tạng tuyên ba có 3 tỉnh giấc (Amdo, Kham với U-Tsang), tuy thế chỉ điều hành và kiểm soát tỉnh Kham phía tây cùng U-Tsang. Kể từ năm 1950, TQ trở nên phía đông tỉnh giấc Kham và một trong những phần phía tây thức giấc Kham thành Vùng từ Trị Tây Tạng, theo www.en.wikipedia.org.

Xem thêm: Install from storage là gì, install from storage device có nghĩa là gì

Trong thời đại cộng Hòa trung hoa vào đầu thế kỷ 20 theo sau triều đại công ty Thanh, tướng Hồi Giáo tín đồ TQ kiêm thống đốc Thanh Hải là Mã cỗ Phương đã trở nên người Tây Tạng tố cáo thực hiện cơ chế Hán hóa và Hồi Giáo hóa tại các quanh vùng Tây Tạng. Ép buộc cải đạo và đóng thuế nặng được báo cáo dưới sự thống trị của ông.

Sau khi Mao Trạch Đông chiến thắng cuộc binh lửa năm 1949, mục tiêu của ông là thống tuyệt nhất “5 dân tộc” khi cùng Hòa Nhân Dân nước trung hoa nằm sau sự cai trị của Đảng CSTQ. Cơ quan chính phủ Tây Tạng tại hà nội thủ đô Lhasa đã cử Ngabo tới Chamdo tại tỉnh Kham, một thị trấn kế hoạch gần biên giới, với lệnh kéo dài vị trí của ông trong những khi quân tiếp viện đến từ Lhasa để tấn công lại TQ. Vào trong ngày 16 mon 10 năm 1950, tin mang tới rằng Quân Đội giải phóng Nhân Dân đang đến Chamdo và đã sở hữu lấy thị trấn Riwoche mà có thể chận mặt đường tới Lhasa. Ngabo và bạn của ông đang rút về một tu viện địa điểm mà Quân Đội Giải Phóng dân chúng đã bao vây và bắt họ. Ngabo đã viết thư về Lhasa kiến nghị đầu hàng độc lập thay bởi vì chiến tranh. Ngabo đã đồng ý Hiệp Ước Bảy Điểm của Mao, mà trong đó quy định rằng Tây Tạng trở thành một phần của nước cộng Hòa nhân dân Trung Hoa, Tây Tạng sẽ tiến hành cho từ bỏ trị. Không được nhân loại hậu thuẫn, vào thời điểm tháng 8 năm 1951 Đức Đạt Lai Lạt Ma đã đánh điện tín đến Mao để đồng ý hiệp ước. Những phái đoàn đã ký hiệp ước theo nguyên tắc, cùng tương lai của chính phủ Tây Tạng đã bị niêm phong.

Dù sự sáp nhập của Tây Tạng vào TQ được biết thêm trong sử ký kết TQ như là việc Giải Phóng độc lập Tây Tạng, Đức Đạt Lai Lạt Ma coi đó là sự việc xâm lăng thuộc địa và Đại Hội tuổi teen Tây Tạng đồng ý rằng kia cũng là một trong những sự xâm lăng.

Cách Mạng Văn Hóa, gồm học sinh và fan lao cồn của Đảng CSTQ, được ý tưởng bởi Mao và được tiến hành bởi Băng Đảng 4 Người từ năm 1966 cho tới 1976 để đảm bảo an toàn chủ nghĩa Mao may mắn thức hệ dẫn đạo của TQ. Nó thực chất là trận đấu đá nội bộ trong đảng để đào thải thành phần chống lại Mao.

Các Mạng văn học đã ảnh hưởng toàn bộ TQ, với Tây Tạng cũng trở nên tổn hại. Hồng vệ binh đã tiến công thường dân, là những người bị buộc tội là kẻ phản bội chủ nghĩa cộng sản. Rộng 6,000 tu viện bị cướp bóc tách và tiêu diệt. Những Tăng, Ni bị buộc trả tục, với những người dân cố giữ lý tưởng tu hành thì bị quăng quật tù. Tù đọng nhân bị ép buộc lao hễ cực khổ, bị hành hạ với xử tử. Cho dù Cung Điện Potala bị doạ dọa, Thủ tướng Chu Ân Lai đang can thiệp và kềm chế Hồng Vệ Binh.

Hán hóa Tây Tạng

Dự Án Chiến Lược non sông Phát Triển Miền Tây của TQ, đang được đưa ra trong những năm 1980s sau bí quyết Mạng Văn Hóa, khuyến khích việc di dân bạn TQ từ phần nhiều vùng không giống của TQ vào Tây Tạng với tương đối nhiều tưởng thưởng và các điều kiện sống thoải mái. Bạn tự nguyện được đưa tới đó là những giáo viên, những bác sĩ và các nhà hành chánh sẽ giúp phát triển Tây Tạng. Mang đến rằng lực lượng lao động không đầy đủ phẩm hóa học và hạ tầng cửa hàng còn nghèo nàn, chính quyền TQ vẫn khuyến khích di dân để kích thích tuyên chiến và cạnh tranh và biến đổi Tây Tạng từ truyền thống lịch sử tới tài chính thị ngôi trường với những cải tổ tài chính do Đặng đái Bình để ra.

Người Tây Tạng là nhóm chủng tộc đa số tại khu vực Tự Trị Tây Tang, chiếm khoảng tầm 93% số lượng dân sinh vào năm 2008. Các cuộc tiến công bởi người Tây Tạng vào gia tài được fan Hán và người Hồi cai quản được report là chính vì có rất nhiều người Hán và tín đồ Hồi vào Tây Tạng.

Vào năm 1949, có tầm khoảng từ 300 mang lại 400 người dân người Hán tại hà nội thủ đô Lhasa, theo Rachel Lowry vào “Inside the Quiet Lives of China's Disappearing Tibetan Nomads” đăng vào báo Time vào ngày 3 tháng 9 năm 2015. Năm 1953, theo thống kê số lượng dân sinh lần đầu tiên, Lhasa có khoảng 30,000 cư dân gồm 4,000 người nạp năng lượng xin, nhưng ngoại trừ 15,000 tu sĩ Phật Giáo.

Đến năm 1992, dân số thường trú trên Lhasa được ước tính ngay sát 140,000, bao gồm 96,431 bạn Tây Tạng, 40,387 tín đồ Hán, cùng 2,998 tín đồ TQ theo Hồi Giáo và những người dân khác. Thêm vào đó với số fan sống lâm thời trú tự 60,000 cho tới 80,000, đa số là những người dân hành hương với thương nhân. Đó là số lượng của năm 1992, nghĩa là biện pháp nay (2020) 18 năm. Trên thực tế hiện nay còn không giống nhiều.

Chúng ta chỉ miệt mài trong cái ao nhỏ tuổi bé của mình. Vày đó họ không biết quả đât ngoài tê đang diễn ra cái gì. Và vị thế, bọn họ đã đánh mất nước nhà của mình” - bà Namgal Takler, chị dâu của Đức Đạt Lai Lạt Ma 14.


*

Đế quốc Anh lúc đánh chiếm Tây Tạng dường như không động va đến bất cứ thứ gì thuộc lĩnh vực văn hóa, trung tâm linh cùng lối kiến trúc cổ truyền phiên bản địa. Fan Anh cũng chẳng áp để tôn giáo, văn hóa truyền thống hay biện pháp sống Ăng-lê lên thủ tủ Lhasa như đã từng thực hiện ở Thượng Hải tuyệt Hồng Kông. Chưa hẳn họ tất cả quá ít thời hạn để thực hiện ý đồ của chính mình mà theo tôi, bởi vì họ chấp thuận Tây Tạng là 1 vùng khu đất linh thiêng, đất của Phật riêng biệt một đỉnh trời, cho dù vùng khu đất ấy bước vào thế kỷ 20 rồi cơ mà đời sinh sống của cư dân vẫn cứ hệt như thời Trung cổ, bọn họ vẫn giữ nguyên như vậy. Với dĩ nhiên, tín đồ Tạng mong sống vì thế và người Anh tôn kính điều đó.


Đến Lhasa ngày nay bạn sẽ dễ dàng thấy chữ Hán hiện hữu khắp nơi, đa số khu nhà hình trạng Tàu như thường trông thấy ở Quảng Châu, Thượng Hải, Thành Đô… lộ diện ngày càng nhiều. Nhà của người Tạng xưa nay gồm mái bằng, chứ không hề nhọn cùng uốn cong như nhà đất của người Hán. Ấy vậy mà thiếu hiểu biết nguyên bởi và từ khi nào, nhà đất của người Tạng sinh sống tỉnh Tứ Xuyên bên cạnh lại là nhà lai: thân Tạng, mái Hán. Rất nhiều khu đơn vị ấy chú ý cũng thấy ngồ ngộ, khang trang, nhưng vẫn cứ là nhà lai, không giống với kiểu kiến trúc “khối vuông” bằng phẳng của Tây Tạng xưa. Fan Tạng vốn sống theo trồng trọt và chăn nuôi, trao đổi hàng hóa là chính. Đó là lý do giải thích vì sao những dịch vụ về yêu thương mại, tài chính, ngân hàng, không cử động sản, đơn vị hàng, khách hàng sạn… đa số do bạn Hán quản ngại lý. Kể đến ăn uống sinh sống Lhasa, tuyệt vời nhất đối với tôi là công ty hàng mang tên “Hồng vệ binh”. Ấn tượng một trong những phần vì món lẩu tại chỗ này ngon, phần không giống do giải pháp bày trí và xiêm y của tiếp viên nhà hàng: toàn bộ đều khoác quân phục Hồng cảnh vệ như thập niên 1950-1960, bên trên tường treo đầy hình hình ảnh lãnh tụ Mao Trạch Đông. Ngồi trong nhà hàng quán ăn này có cảm xúc như đã ở trong... Doanh trại quân nhóm vậy.

Người Hán không thể giấu giếm sự hiện nay diện của chính bản thân mình đối cùng với vùng đất mà người ta đã bao gồm công “giải phóng” cư dân bản địa thoát khỏi sự chỉ đạo của lứa tuổi tăng lữ cùng giới quý tộc cũng như sự “bóc lột” của kẻ thống trị địa chủ fan Tạng, để hướng về một cuộc sống thường ngày khấm tương đối hơn. Xem về mặt kinh tế và hạ tầng đại lý của Lhasa thì điều này đúng như vậy. Lhasa thời buổi này khang trang, hiện đại hơn các so với trước năm 1959 nhờ vào sự chi tiêu của tổ chức chính quyền trung ương Trung Quốc. Một thành phần người Tạng đã tất cả dịp được tiếp xúc nhiều hơn thế với khác nước ngoài nước ngoài. Thế nhưng tương tự như các thành phố khác bên trên toàn lãnh thổ Trung Hoa, nghỉ ngơi Lhasa cũng có thể có sự phân hóa nhiều - nghèo và dòng sự nhiều ấy ko “bình quân, chia đều” mà nhiều phần rơi vào tay bạn Hán. Điều này cũng dễ dàng nắm bắt vì fan Hán đã bao gồm kinh nghiệm mua bán với châu mỹ từ hàng trăm ngàn năm trước, thời gian mà tín đồ Tạng vẫn còn sống biệt lập theo chế độ tự cung từ cấp. Nếu tất cả dịp xịt thăm vùng nông làng mạc Tây Tạng, các bạn sẽ không thể ngờ đã bước sang thay kỷ 21 rồi mà người ta vẫn còn thực hiện phân súc đồ gia dụng làm hóa học đốt và loại toilet vẫn tiếp tục sơ khai như thời xa nhấp lên xuống xa lơ. Có vẻ như fan dân Tây Tạng ưa chuộng với cuộc sống đời thường nông thôn bần hàn và lam bầy đàn như vậy mặc đến “vật đổi sao dời” vào phần sót lại của trái đất văn minh, miễn đừng ai động chạm đến họ là được.

Cuộc sinh sống khép kín đôi khi cũng có thể có lợi, nhưng loại hại thì cũng cần yếu lường hết được. Tây Tạng là một trong ví dụ điển hình nổi bật cho đánh giá và nhận định ấy. Bà Namgal Takler, xuất thân trong một gia đình quý tộc ở Lhasa, là chị dâu của Đức Đạt Lai Lạt Ma 14, rời Tây Tạng năm 1956, hiện nay đang thao tác làm việc cho chính phủ nước nhà Tây Tạng lưu giữ vong sống Little Lhasa trên đất Ấn Độ, nói lên cân nhắc của mình trong tập phim tài liệu có nhan đề The Lost world of Tibet (Cõi trần gian bị tiến công mất của Tây Tạng) do đài truyền hình bbc thực hiện: “Chúng ta sẽ mù quáng. Họ không biết được những điều gì về nạm giới bên phía ngoài Tây Tạng. Họ chỉ mải mê trong loại ao bé dại bé của mình. Bởi vì đó họ không biết nhân loại ngoài kia đang ra mắt cái gì. Và vì chưng thế, bọn họ đã đánh mất non sông của mình”.

Vì mê mải và mù quáng mà yêu cầu đánh mất một cái gì đó là điều rất có thể hiểu được. Nhưng ngay cả khi chúng ta có vừa đủ thông tin thời
, tất cả đủ hội chứng cứ, bao gồm đủ tư phương pháp để chứng minh vùng đất ấy, đều quần hòn đảo ấy, vùng biển khơi ấy là hòa bình của mình mà vẫn cứ mất vào tay kẻ bành trướng thì phân tích và lý giải sao đây? Chả phân tích và lý giải gì cả, vày một nước đông dân nhất quả đât như Trung Quốc rất cần được có càng các tài nguyên càng tốt, và phần đông vùng đất, vùng hải dương láng giềng được xếp vào diện “ưu tiên chỉ chiếm hữu”. Lịch sử dân tộc đã chứng minh rằng Tây Tạng không phải là trường hợp cá biệt trong “chính sách chiếm phần hữu” của Bắc Kinh. Vụ việc là đối sách thế nào cho hiệu quả nhất trong trả cảnh nghiêm ngặt ấy. Bằng ngược lại, hậu quả chắc chắn rằng sẽ thê thảm, tệ nhất là việc “Hán hóa” về chế tác di truyền để cho ra đời các cầm hệ đại loại như Hán-Mông, Hán-Mãn, Hán-Tạng... Rồi đến một thời điểm nào kia trong tương lai, vì là tộc bạn chiếm nhiều số, sự “Hán hóa” ấy đạt được kim chỉ nam “đồng hóa trọn vẹn” như đã từng ra mắt trong thừa khứ. Nếu điều này xảy ra, sẽ có nhiều “cõi trần gian bị tiến công mất” chứ không cần riêng gì Tây Tạng. Đến khi ấy thì đã quá muộn, bởi sự “đánh mất” chưa hẳn chỉ trong thời điểm tạm thời mà có thể là vĩnh viễn…